TRAO GỬI YÊU THƯƠNG - ẤM ÁP NGHĨA TÌNH
“Mọi người ơi! Duyên chuẩn bị có chuyến đi đến Trung tâm trẻ mồ côi, tàn tật ở Ba Vì - Hà Nội. Ai muốn gửi gì cho các cháu tại Trung tâm thì tham gia cùng Duyên nhé! Duyên xin thay mặt các em cảm ơn tấm lòng thơm thảo của tất cả mọi người.” Thi thoảng chúng tôi lại nhận được những tin nhắn như thế trên nhóm zalo của các chị em trong trường. Và chúng tôi biết sau những tin nhắn ấy sẽ là những chuyến đi TRAO GỬI YÊU THƯƠNG - ẤM ÁP NGHĨA TÌNH của chị Nguyễn Thị Duyên đang công tác tại Trường THCS Nguyễn Trãi, quận Hồng Bàng cùng các thành viên trong nhóm từ thiện “Thiện Duyên” do chị đồng sáng lập.
Những chuyến đi TRAO GỬI YÊU THƯƠNG
Vào những giờ giải lao, những buổi trống tiết, có thời gian ngồi với nhau, chúng tôi lại quây quanh chị để nghe chị kể về những chuyến đi. Chị Duyên tâm sự: đã tám năm trôi qua, chị vẫn nhớ như in cơ duyên đưa chị đến với công tác thiện nguyện. Buổi đó, chị tình cờ gặp anh Nguyễn Quốc Khánh được anh chia sẻ với chị về mong muốn nấu cháo để phát cho bệnh nhân K2 và K3 nghèo mà thiếu kinh phí. Anh bảo bệnh nhân K khổ lắm, đói nữa vì bệnh hiểm nghèo tiền như “gió vào nhà trống” bao nhiêu cũng hết. Sau lần gặp gỡ đó, chị có lên Hà Nội rồi cùng anh Quốc Khánh đi 2 bệnh viện thì tận mắt chứng kiến phòng chật ních bệnh nhân, mỗi giường 2 đến 3 cháu nằm truyền. Nhìn các cháu đau đớn, người nhà nằm ngoài hành lang của bệnh viện chực chờ, chị thấy thương. Từ đó, chị tham gia cùng anh làm thiện nguyện. Giúp được một người, lại mong chia sẻ được với nhiều người khác nữa, chị muốn nối rộng vòng tay yêu thương. Thấy được tâm nguyện của vợ, chồng chị đã hết lòng ủng hộ, tạo điều kiện; các con và cháu ngoại cũng tham gia cùng chị. Đó là nguồn động viên lớn để chị theo đuổi tâm nguyện. Bạn bè thấy chị chia sẻ các thông tin trên nhóm cũng dần tin tưởng và góp sức, góp của cùng. Những chuyến đi ngày càng nhiều, địa điểm tới ngày càng xa. Những hộ gia đình nghèo trong thành phố, các trung tâm bảo trợ trẻ em, các bệnh viện, hay những miền núi sát biên giới Tổ quốc,... nơi đâu cũng in dấu chân chị.
Chương trình “Tặng áo ấm cho em đến trường”
tại trường THCS Lâm Giang- Huyện Văn Yên – Tỉnh Yên Bái
Kỉ niệm sâu sắc nhất với chị có lẽ là lần đầu lên Bệnh viện K3 Hà Đông ủng hộ các bé nhi bị mắc bệnh ung thư. Thấy các bé còn quá nhỏ mà đã phải gồng mình chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo, với hóa trị, xạ trị, thương các bé vô hạn, nước mắt chị cứ thế tuôn rơi. Nhìn các bé quên đi nỗi đau bệnh tật, hồn nhiên thi nhau đòi chụp ảnh với mình, chị thấy ấm lòng và tự nhủ phải làm sao cho nụ cười của các em luôn thường trực trên môi. Từ đấy, năm nào chị cũng đến với các bé 2 đến 3 lần. Đợt Covid, để đảm bảo công tác phòng chống dịch, bệnh viện không cho vào thăm các bệnh nhân, chị nhớ lắm. Gần đây dịch được kiểm soát, chị lại lên đường. Dường như không gì có thể ngăn được trái tim chị tìm đến với những trái tim đang cần sưởi ấm. Khi được hỏi tại sao chọn công việc thiện nguyện, chị chia sẻ rất mộc mạc: “Hai vợ chồng nghèo sống bằng đồng lương, nhưng vì thương các hoàn cảnh kém may mắn nên chị cùng chồng con, anh chị em, bạn bè vận động các nhà hảo tâm cùng chung sức san sẻ bớt khó khăn.”. Có thể chị nghèo tiền nghèo bạc nhưng chị giàu tấm lòng nhân ái!
Thăm và tặng quà các bé ở Bệnh viện K3 Hà Đông
Những câu chuyện ấm áp tình người ấy khiến chúng tôi có thêm niềm tin vào những điều tốt đẹp vẫn còn tồn tại đâu đây trong cuộc sống vốn xô bồ, gấp gáp. Mỗi khi có tin nhắn chị gửi, tùy tâm và điều kiện, chúng tôi người gom tiền, người góp bộ quần áo, ít sách vở nhờ chị gửi đến phụ các gia đình khó khăn, giúp đỡ các em kém may mắn hơn mình để họ vơi đi gánh nặng cuộc sống, có thêm động lực, niềm tin hướng tới tương lai. Cảm ơn chị, hình ảnh đẹp về một cô giáo giàu lòng nhân ái đã lan tỏa kết nối những yêu thương!
“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng. Để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi…”. Những ấm áp của tình người, tình đời chị đã gieo trồng sẽ luôn còn mãi!